QUÊ NGHÈO
Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ:
Tôi sinh ra giữa đồng quê rát nắng
Yêu quê hương yêu áo trắng học trò
Yêu dòng sông con đò trên bến vắng
Yêu trăng vàng hai đứa hẹn hò nhau...
Vọng Cổ:
Câu 01: Ngày ấy yêu nhau em bảo rằng thương quê nghèo với mối tình trong trắng. Anh là cậu thư sinh chân bùn tay lấm, em là cô bé ngây thơ duyên dáng… yêu...kiều.
Lối nhỏ vào thôn kỉ niệm bỗng ùa về.
Vẫn còn đây tiếng chim chiều vỗ cánh, khi nắng vàng khuất bóng cuối trời xa.
Anh thờ thẫn đi tìm hình bóng của đôi ta, thuở bên nhau dưới trăng thề hẹn ước.
Nhưng hôm nay về ôm nỗi nhớ lòng đau, mối tình nghèo chỉ còn trong dĩ vãng...
Câu 02: Ngày anh đi dòng sông buồn lặng lẽ, chở giọt lệ trên mi ai thắm đẫm tuôn trào.
Cứ ngỡ xa nhau em thương nhớ mong chờ.
Nhưng mới thu qua đông về xuân đến, người đã theo chồng phụ bỏ tình xưa.
Bỏ con đò không kẻ đón đưa, bỏ trăng vàng không người hò hẹn.
Bỏ dòng sông có giọt lệ buồn lai láng, bỏ quê nghèo bỏ mối tình chung…
Nói Lối:
Lối nhỏ vào thôn tiếng chim chiều vỗ cánh
Quê hương nghèo giọt nắng vẫn còn soi
Tôi đi tìm mộng ước quá xa xôi
Bởi tình xưa đã tan thành mây khói...
Vọng Cổ:
Câu 05: Xứ lạ xa xôi trở về thăm mối tình năm xưa được xây bằng đôi bàn tay trắng.
Nghe vỡ nát trong tim một chiều chết lặng ai nở trút xuống lòng tôi niềm cay đắng… khôn...cùng.
Ngã bóng hoàng hôn gió thổi lạnh lùng.
Nghe đâu đây tiếng nhà ai vang vọng, rộn rã vui cười hạnh phúc hân hoan.
Đêm lạnh lùng tôi chờ đợi xuân sang, còn em thì sắp sửa xuất giá vu quy về nơi xứ lạ.
Bước chân đi sẽ về đâu trên muôn lối ngả, để đứng trước nhà em thêm đau đớn ngậm ngùi…
Câu 06: Em theo chồng nỡ vội bước sang ngang, cho tiếc nuối xót xa nơi dòng sông bến nước.
Chắc quê nghèo không nuôi tình khôn lớn, nên người phụ tôi rồi có phải không trăng.
Đau xót nghẹn ngào vì kẻ phụ vong, cầu xin trăng đừng đọa đày thêm nữa.
Em cất bước vu quy chắc vì duyên số, nên nào trách ai đâu thân phận tôi nghèo.
Ngâm thơ:
Buồn đau khắc khoải đoạ đày
Trái tim chết lặng đêm dài không em
Đưa tay lén nhẹ nâng rèm
Giọt sầu đẫm ướt nhìn xem ai cười...
Cần Thơ, ngày 04 tháng 7 năm 2003.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyền là một tác giả nổi bật trong lĩnh vực nghệ thuật vọng cổ, với hơn 200 tác phẩm đóng góp vào kho tàng cải lương Nam Bộ. Anh không chỉ sáng tác để bảo tồn mà còn phát triển các giá trị văn hóa truyền thống, tạo nên những dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu nghệ thuật.
Từ nhỏ, Đặng Thanh Huyền đã được nuôi dưỡng trong môi trường đậm chất văn hóa dân tộc, nơi cải lương là nguồn cảm hứng lớn. Nhưng chính trong thời gian học Đại học Luật Cần Thơ vào năm 2002, niềm đam mê này mới thực sự bùng cháy khi anh tình cờ được nghe những câu vọng cổ đầu tiên từ một người bạn. Từ đó, anh bắt đầu hành trình tự học sáng tác và dần khẳng định tài năng của mình.
Hiện tại, Đặng Thanh Huyền đảm nhận vị trí Kiểm sát viên tại Viện Kiểm sát Quân sự Khu vực 92 thuộc Quân khu 9 với quân hàm Đại úy. Mặc dù công việc trong quân đội rất bận rộn, anh vẫn luôn dành trọn đam mê và tâm huyết để sáng tác nghệ thuật. Đối với anh, cải lương không chỉ là niềm yêu thích mà còn là trách nhiệm với văn hóa dân tộc, nơi anh gửi gắm tình yêu quê hương, đất nước và con người qua từng lời ca tiếng hát.
Các sáng tác của anh được biết đến với chiều sâu nhân văn, truyền tải những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống đời thường và những giá trị văn hóa truyền thống. Nhiều tác phẩm của anh đã được ghi âm, phát sóng trên các đài truyền hình và phát thanh, đưa lời ca ngọt ngào của nghệ thuật vọng cổ đến với công chúng.
Với hơn 200 tác phẩm cùng sự cống hiến không ngừng nghỉ, Đặng Thanh Huyền đã gặt hái nhiều giải thưởng uy tín và trở thành một biểu tượng của sự nỗ lực trong việc giữ gìn và phát huy nghệ thuật cải lương Nam Bộ. Anh hy vọng sẽ tiếp tục sáng tác những tác phẩm chất lượng, góp phần làm cho nghệ thuật này mãi trường tồn và phát triển theo thời gian.
---