TIẾNG KHÓC MỒ CÔI
Đặng Thanh Huyền
(* Viết cho ngày Quốc Tế Thiếu Nhi - 01/6)
Ngâm:
Mẹ cha đang ở nơi nào?
Có nghe tiếng khóc thét gào của con
Hai em bụng đói co tròn
Lệ khô thấm má vẫn còn luốc lem.
Đoản Khúc Lam Giang (8 câu đầu):
Từng dòng người qua đây
Khi phố đêm mưa tuôn tràn bao nhớ thương
Nhìn theo dáng ai xa mờ
Bâng khuâng trong lòng thâm tình đâu thấy
Từ ngày rời quê hương
Bao gió sương ôi vương đầy nơi tim
Trông về tuổi thơ xưa thần tiên
Ấm êm gia đình, quây quần với tháng năm bình yên.
Vọng Cổ:
Mẹ cha ơi đôi mắt cằn khô của đứa con mới vừa tròn mười bốn tuổi. Chẳng còn đủ thời gian để ngậm ngùi tuôn đổ nữa, bởi cuộc sống mưu sinh hối hả ở bên… đời… (-) (-)
Câu 1. Thân phận mồ côi sương gió dập tơi bời… (-)
Thương các em xanh xao gầy gò ốm yếu,
Đêm chẳng chăn màn, ngày đói lạnh giữa mưa giông. (SL)
Con Út cứ nũng nịu đòi ăn miếng cá chà bông,
Mà mẹ làm sau mỗi buổi đồng trưa nắng sớm.
Tiếng khóc nghẹn ngào của trẻ mồ côi,
Thấu tận trời cao xé màn đêm buốt giá…
Thơ:
Bàn tay xoa lấy bàn tay
Áp vào đôi má ấm ngày xa xưa
Nhớ lần đêm đổ cơn mưa
Mái đầu mẹ ướt, riêng chừa khô con.
Câu 2. Thương lắm cuộc đời cần lao nơi miền quê đá sỏi, mưa bão quanh năm khổ đói cơ hàn… (-) (-)
Cha mẹ bỏ chúng con đi trong trận lũ hung tàn… (-)
Bên mái nhà chỉ còn chơ vơ tiếng khóc,
Cố bấu víu thâm tình nấc nghẹn bi ai. (SL)
Tuổi lên mười đã quằn nặng đôi vai,
Với bao nỗi lo toan bộn bề cuộc sống.
Rồi vào một đêm mưa: đứa bồng, đứa cõng,
Tập quen kiếp lạc loài nơi xứ lạ tha hương…
Lý Con Sáo:
Nơi nao xa… cha với mẹ nào hay chăng?
Các con khờ ước mong
Bữa cơm ngon ấm áp thâm tình
Hết co ro đói rét đêm nằm
Nước mắt không còn tràn tuôn tháng năm
Vạn yêu thương luôn ôm ấp kề bên
Được đến trường như bao đứa trẻ thơ
Nhưng chỉ mơ thêm xót xa càng hơn.
Vọng Cổ:
Thương các em ngày chịu nắng mưa, đêm về thêm lạnh lùng buốt giá. Dù tuổi còn nớt non nhưng bàn tay con đâu ngại lần vất vả, để đổi lấy chén cơm ngon làm no dạ các em… khờ… (-) (-)
Câu 5. Đói sạch rách thơm lời mẹ cha dạy chẳng phai mờ… (-)
Vẫn biết không còn được đoàn viên sum họp,
Khi đất trời đã nổi bão táp mưa giông. (SL)
Nhưng dẫu mây mù có phủ lấp cuộc đời con,
Cho cánh chim non mất thăng bằng chấp chới.
Thì vạn yêu thương ngọt ngào của cha mẹ,
Tiếp bước chân con trên vạn nẻo đường đời…
Câu 6. Tiếng khóc không còn kèm nữa vạn giọt lệ rơi, sao manh chiếu đất vẫn đầm đìa nước mắt.
Phải sương rơi để rửa áo quần thơm sạch,
Hay nhắc đứa con khờ đời cạm bẫy bon chen.
“Hò ơ… Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng… Hò… ơ….
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn…”.
Mẹ cha ơi dù áo quần đứa con khờ dơ rách,
Nhưng mãi giữ gìn lòng trong sạch thanh cao.
Mồ côi nước mắt mặn trào
Âm thầm đói lạnh phương nào ai hay?!
Long Xuyên, ngày 01 tháng 6 năm 2015.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)