TÌNH ĐẾN MUỘN
Đặng Ngọc Thúy
Lối:
Ngày xa quê chân ngập ngừng lưu luyến
Thương ngôi nhà bao kỉ niệm thân yêu
Chốn đô thành ngàn đêm vắng quạnh hiu
Dẫu ngoài kia đèn giăng giăng xanh đỏ.
Lưu Thủy Hành Vân:
Đêm ướt lệ lòng thêm thương nhớ quê
Ngày tháng mong quay về
Ai hay chăng tôi khóc cô đơn nặng tình thủy chung
Ngàn nhói đau xót xa lạnh lùng.
Vọng Cổ:
Vật chất xa hoa bạc tiền nhung gấm. Đã cách ngăn tình ta thành hố sâu thăm thẳm hay bởi vì em ghẻ lạnh kẻ… cơ… hàn…
Câu 1. Đau xót cho ai duyên kiếp bẽ bàng…
Em cất bước ra đi cho lòng anh tan nát,
Chắc bởi phận nghèo nên bèo dạt mây trôi.
Góc bể chân trời quạnh vắng lẻ loi,
Mượn vần thơ ghi mấy dòng nhật ký.
Anh viết tên người bằng nỗi nhớ từng đêm,
Gặm nhấm bi thương tim xước cào đau đớn…
Thơ:
Sinh ra mang số kiếp nghèo
Cảm ơn em đã trót gieo khổ sầu
Để tình trôi dạt về đâu
Cũng thương cũng nhớ buổi đầu gặp nhau.
Câu 2. Rồi thời gian cứ dần trôi vào quên lãng, những tâm sự buồn vui anh bầu bạn với đêm tàn…
Nhìn ánh trăng soi tha thiết dịu dàng…
Mà ngỡ em yêu quay về bên cạnh,
Xóa những tháng ngày buốt lạnh cô đơn.
Em bận bịu gia đình lo chu đáo chồng con,
Có phút giây nào chợt nhớ thương người tình cũ.
Một cánh hoa xinh ai nỡ làm héo rũ,
Cho đau xót vô cùng một kẻ tương tư…
Lối:
Thuở ban đầu anh còn nhớ như in
Lúc tình cờ gặp nhau nơi phố vắng
Anh hỏi – Em cười. Phút giây lẵng lặng…
Ánh mắt nào đốt cháy cả hồn tim.
Vọng Cổ:
Từ cái nhìn đầu tiên em đã gieo vào lòng anh muôn niềm xao xuyến. Ôi đẹp biết bao nhiêu với nụ cười duyên dáng làm rung động trái tim của một kẻ… phương… trời…
Câu 5. Dù em dửng dưng không nói một lời…
Rồi ngày nhớ đêm mong thêm lần tao ngộ,
Cho hạnh phúc được vun bồi tha thiết yêu thương.
Vào một đêm sầu lạnh lẽo gió sương,
Cơn bạo bệnh đã giúp anh được cận kề em ấm áp.
Trời ơi người ta là nhành hoa bát ngát,
Đã tỏa hương thơm dịu mát mái gia đình…
Lý Con Sáo:
Em hỡi em
Có thấu cho lòng anh chăng?
Từng đêm dài cô liêu
Bóng em luôn kề cận chập chờn
Anh ghen tuôn với gió trăng buồn
Từng giọt sầu dâng lên mắt cay
Bởi thương em nên chấp nhận đành cam
Bên gia đình dù em không thiết tha
Nhưng đã trót mang trao gửi phận người ta.
Về vọng cổ Câu 6:
Đây mấy vần thơ cuối cùng anh gửi, bởi biết mai sau ta có gặp nữa trong đời.
Chuyến xe lạnh lẽo đưa người
Về nơi bên ấy trọn đời biệt ly
Trên từng nẻo bước anh đi
Tình em muôn thuở khắc ghi trong lòng./.
Sài Gòn, ngày 03/9/2015.
Tác giả Đặng Ngọc Thúy vốn yêu vọng cổ cải lương từ nhỏ, đặc biệt tác giả có giọng hát rất mượt mà, truyền cảm; dù rất bận rộn với công việc trang điểm cô dâu và làm tóc nhưng tác giả đã tranh thủ thời gian rãnh rỗi để sáng tác cũng như hát vọng cổ những khi vui buồn.