ÚT TRÀ ÔN – ĐỆ NHẤT DANH CA
Đặng Thanh Huyền
(Viết theo ý bài vọng cổ Tình Anh Bán Chiếu)
Hò
Hò… hớ… ơ…
Đất Trà Ôn nghĩa tình sâu nặng
Nghe ai tiếng hát vọng cổ mượt mà
Phải là “đệ nhất danh ca”
“Tình anh bán chiếu”… hò… hớ… ơ…
“Tình anh bán chiếu” nơi quê nhà Vĩnh Long.
Vọng Cổ
Không biết tự bao giờ đã si mê lời ca tiếng hát, của “đệ nhất danh ca” lừng lẫy… năm... nào.
Câu 1. Bài vọng cổ làm thăng hoa tên tuổi rạng ngời.
Có ai thấu hiểu nỗi lòng anh bán chiếu,
Qua cuộc tình buồn thầm lặng đơn phương.
Sao nghe giọng hát mượt mà của Út Trà Ôn,
Riêng tôi đã đồng cảm với nỗi si tình.
Tiếng nguyệt cầm ai dạo giữa chiều đông,
Thêm não nuột lòng giữa vàm kênh Ngã Bảy.
Câu 2. Hiếm thấy ai có được làn hơi trầm ấm, cùng phong cách ca ngâm độc đáo mượt mà.
Đã làm lay động trái tim yêu vọng cổ quê nhà.
Nỗi tương tư cứ nặng oằn trên đôi chiếu,
Biết gửi phương nào khi người rời bỏ làng quê.
Ôm nỗi sầu chồng chất tái tê,
Tặng cho ai mối tình đơn phương tuyệt vọng.
Nỗi lòng tôi cũng xuôi dòng bảy ngã,
Trôi lững lờ theo tiếng hát sầu vương.
Câu 3. Mấy mươi năm dưới ánh đèn màu sân khấu,
Là những bước thăng trầm với vọng cổ cải lương.
Thái tử lưng gù trong “Một tình tan vỡ” của Mộng Vân,
Hoàng tử Bá Tùng trong “Cung đàn trên sông lạnh”.
Những vai diễn đã thành danh rực rỡ,
Đi vào lòng người tên tuổi Út Trà Ôn.
Với bài “Tình anh bán chiếu” của Viễn Châu,
Đã cất cánh bay cao người tài hoa nghệ sỹ.
Lời hát của ông dẫn dắt muôn người mộ điệu,
Gửi tâm hồn mình nơi Ngã Bảy vàm kênh.
Cũng trách hờn cũng ghen tuông hận tủi,
Cô gái đã sang ngang phụ rẫy vong tình.
Nói Lối
Về Trà Ôn tôi ghé thăm làng Đông Hậu
Nghe kể về cậu Mười Út năm xưa
Tuổi mười-ba phải nắng sớm đồng trưa
Lấy hát ca làm niềm vui giữa ruộng đồng oi ả.
Vọng Cổ
Chính giọng hát làn hơi ngọt ngào thiên phú, và tuyệt phẩm vang danh là bậc thang đưa ông bước lên đài danh vọng… huy… hoàng.
Câu 4. “Tình anh bán chiếu ” làm lay động lòng người.
Dù cô gái đâu nói lời ước hẹn,
Nhưng ông vẫn chung tình thề nguyện sắt son:
“Sông sâu bên lở bên bồi
Tình anh bán chiếu trọn đời không phai ”.
Si tình biết gửi về ai
Bài ca muôn thuở chẳng nhạt phai tiếng lời.
Câu 5. Tôi là người đam mê cải lương vọng cổ, đã yêu đắm say “Tình anh bán chiếu” tự bao giờ.
Nên viết những lời ca để gửi chút tâm tình.
Từ Cà Mau xuôi ghe về vàm kênh Ngã Bảy,
Để tiễn đưa người con gái ấy sang ngang.
Còn có nỗi buồn hận tủi nào hơn,
Khi chiếu đan xong phải gối đầu từng đêm lạnh lẽo.
Riêng mối tình si âm thầm tuyệt vọng,
Sẽ trôi nổi về đâu trên bảy hướng sông chiều.
Câu 6. Giọng hát của ông mãi đi cùng năm tháng,
Luôn sống trong lòng giới mộ điệu gần xa.
Với mối tình sâu nặng thiết tha,
Còn đậm in nơi dòng sông trở thành bất tử.
Mảnh đất Trà Ôn nhớ muôn đời “ông vua vọng cổ”,
Với giọng hát mượt mà “đệ nhất danh ca”.
Nước Phụng Hiệp vẫn xuôi dòng bảy ngả,
Chở mối tình xưa về một phương nào.
Nếu ai có về ghé lại vàm kênh,
Xin nhắn giùm mấy lời yêu thương dành cho cô gái.
“Sông sâu bên lở bên bồi
Tình anh bán chiếu trọn đời không phai”./.
Long Xuyên, ngày 28 tháng 01 năm 2015.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)