HẠNH NGỘ ĐẦU XUÂN
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Dịp đầu năm tôi về thăm Rạch Giá
Còn ngập tràn phản phất vạn hơi xuân
Bỗng tình cờ cơn gió thoảng đưa hương
Mùi vọng cổ vướng tim lòng vương vấn.
Lý Cái Mơn
Tình cờ nghe lời ca tiếng hát
Vọng cổ vang xa mượt mà thiết tha tình quê
Yêu Kiên Giang ngàn thương nhớ trong tim suốt đời
Càng xuyến xao buổi đầu quen nhau
Cùng đam mê đờn ca
Sáng tác lời hay nơi Vọng cổ Đồng Quê.
Vọng Cổ
Màu áo trắng tinh tựa tâm hồn trong sáng, như trái tim anh vạn mùi hương lan tỏa để ngăn giọt lệ rơi ươm niềm tin sự sống cho muôn vạn bệnh nhân phút sinh tử… đang… kề.
Câu 1. Luôn tâm niệm: Thầy thuốc như Mẹ hiền.
Nên anh cống hiến hết mình vì sự nghiệp,
Tận tụy đêm ngày vì sức khỏe nhân dân.
Ôi một nghề nhân đức cao quý thiêng liêng,
Được trân trọng tôn vinh muôn thuở ngàn đời.
Là biểu tượng của hy vọng niềm tin,
Mãi giữ màu tim mênh mông tình người y đức.
Câu 2. Dẫu cuộc sống quanh năm luôn bộn bề tất bật, nhưng anh vẫn giữ nỗi đam mê câu vọng cổ quê nhà.
Từng lời ngào ngọt thiết tha chan chứa đậm đà.
Đó là tình yêu quê hương đất nước,
Hòa quyện với nỗi lòng trăn trở ưu tư.
Tôi chợt nhìn trong ánh mắt của anh,
Như thấu hiểu tâm tình giữa tri âm tri kỉ.
Nét mực đậm ghi lời hay ý đẹp,
Riêng tình cảm anh dành luôn quý giá đầy vơi.
Ngâm Thơ
Rạch Giá… xạc xào chiếc lá bay
Vướng nơi nỗi nhớ đến vạn ngày
Kỉ niệm tình cờ ta gặp gỡ
Không lem luốc màu chẳng nhạt phai.
Lý Con Sáo
Xuân Kiên Giang
Thêm vị ngọt ngào yêu thương
Bởi có người tri âm
Cùng đam mê câu vọng cổ quê nhà
Yêu tiếng ca truyền cảm mượt mà
Tình cảm anh dành bao thiết tha chứa chan
Nơi Long Xuyên luôn cất giữ từng đêm
Để tâm tình em sẻ chia với anh
Nỗi ưu tư bao trăn trở niềm riêng.
Vọng Cổ
Ai đã bắc nhịp cầu tri âm tri kỉ, cho hai kẻ lạ xa vô tình gặp gỡ nơi Vọng cổ Đồng Quê chan chứa… bao… tình.
Câu 5. Anh người Bác sĩ luôn tận tụy đêm ngày.
Còn em khoác trên mình màu xanh áo lính,
Ngày tháng thao trường thấm đẫm giọt mồ hôi.
Chúng ta cùng một nỗi đam mê,
Sáng tác lời ca ngọt ngào câu vọng cổ.
Dù chưa lần gọi nhau là tri kỉ,
Nhưng sâu nặng trong tim luôn trân trọng nghĩa tình.
Câu 6. Rời Rạch Giá em về lại Long Xuyên,
Chuyến xe chở cả tình cảm anh dành hôm ấy.
Xin cẩn thận giữ gìn như báu vật,
Chẳng lem luốc màu tình nghĩa vẹn nguyên.
Giờ ngoài kia sương nhuộm lạnh cả trời đêm,
Chắc nơi đó anh vẫn còn đang ca trực.
Bài vọng cổ này viết tặng người tri kỉ,
Như để xớt chia đồng cảm tâm tình.
Xin nhờ cơn gió tàn đêm
Chở giùm tâm sự nỗi niềm tái tê
Nhắn người tri kỉ… đam mê
Yêu hoài Vọng cổ Đồng Quê ngọt ngào./.
Long Xuyên, ngày 02 tháng 3 năm 2015.
__________________________________________________________________
(* Viết tặng Tác giả - BS Nguyễn Thanh Điền, nhân dịp chuyến về thăm Rạch Giá tình cờ gặp được anh dịp đầu xuân Ất Mùi 2015)
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)