ĐÊM SÀI GÒN NHỚ MẸ TÂY NINH
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Lời tâm tình con nhắn gửi quê hương
Giữa ngàn sương giăng ướt nhòe nỗi nhớ
Sông Sài Gòn đêm nay đi hay ở?
Xin chở giùm nức nở đến Tây…
Vào Nam Ai
… Ninh.
Cho kịp bình minh tắm mát thâm tình
Trên quê mình tia nắng lung linh
Rọi nhớ thương tràn ngập trong lòng
Nghe ấm nồng dù gió thổi căm căm
Nước xuôi dòng nặng chở về thăm
Vàm Cỏ Đông lẫn nước mắt âm thầm
Mẹ ngóng chờ tháng năm
Gầy guộc héo hon mái tóc bạc màu
Ôi lòng mẹ như biển rộng trời cao
Mênh mông lồng lộng dạt dào
Nghĩa chín chữ cù lao
Đất khách phương xa ngàn đêm tê tái lạnh
Đan nhớ thương con gửi mẹ quê nhà
Nhói đau trên sóng nước la đà
Nơi xứ lạ mờ xa.
Vọng Cổ
Nước chảy về đâu có chở sầu cho ta gửi với. Để kịp bình minh trên dòng sông quê mẹ, gột rửa hào nhoáng phồn hoa đô hội bám… bên… đời.
Câu 1. Thăm giấc mơ xưa có tiếng mẹ ru hời.
Bên cánh võng đưa mẹ ngồi chải tóc,
Từng sợi thâm tình quyện chặt yêu thương.
Dòng sữa thơm nồng pha lẫn gió sương,
Vì thương con mẹ sớm hôm lặn lội thân cò.
Trăng quê nhà vằng vặc rọi âu lo,
Trăng nơi đây soi giày vò thêm tê buốt.
Câu 2. Đồng lúa mênh mông nước dòng sông về tắm mát, như tình mẹ bao la dào dạt vô ngần.
Nuôi lớn đời con trong cảnh sống thanh bần.
Ôi nhớ xiết bao mùi hương gạo mới,
Quyện thơm lừng trên áo mẹ thấm mồ hôi.
Tưới sương trời vạn giọt tinh khôi,
Từng chiếc bánh bên đời mang tâm sự.
Một gói hành trang nặng lòng người xa xứ,
Là ánh mắt mẹ hiền vời vợi ngóng chờ con.
Nói Lối
Bước chông chênh bên đường đời quạnh quẽ
Đêm Sài Gòn con nhớ mẹ Tây Ninh
Mằn mặn môi cắn hạt muối quê mình
Nghe chứa chan vị thâm tình cao cả.
Vọng Cổ
Mẹ ơi giữa cuộc sống bon chen trên dòng đời hối hả. Con thèm nghe tiếng ru hời êm ả, dưới trăng khuya bên vách lá… năm… nào.
Câu 5. Đau nhói tâm can nỗi nhớ dâng trào.
Con tỉ mẩn xếp lại từng trang ký ức,
Gìn giữ bên lòng như báu vật thiêng liêng.
Gác trọ buồn chất chứa vạn niềm riêng,
Biết chia sớt cùng ai nỗi ưu phiền năm tháng.
Mòn mỏi mắt trông một phương trời bảng lảng,
Thăm thẳm ngàn xa cánh nhạn kịp quay về.
Câu 6. Nỗi nhớ cồn cào con ghì xiết mân mê,
Chợt nghe tái tê nơi tim lòng quặn thắt.
Ở ngoài kia đờn ai rao dìu dặt,
Như tự thuở nào tiếng mẹ ru xưa.
Trời Sài Gòn dù chẳng đổ cơn mưa,
Sao buốt lạnh khắp tư bề giăng bủa.
Nước mắt mặn môi giữa canh trường giàn giụa,
Ướt nửa trăng xưa thương nhớ quá quê mình.
Mai con về thăm đồng lúa Tây Ninh,
Vớt ánh trăng khuya lunh linh dòng sông nhỏ.
Để đêm đêm mẹ hiền thôi vò võ,
Ngóng phương trời mắt hoe đỏ chờ con./.
Long Xuyên, ngày 27 tháng 11 năm 2015.
___________________________________
(* Viết tặng em Nguyễn Hương - Người con gái của quê hương Tây Ninh)
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)