TÂY TIẾN
Thơ: Quang Dũng
Vọng cổ: Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ:
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi”
Lý Con Sáo:
Miên man nỗi nhớ nồng nàn Sài Khao
Nơi núi rừng hoang vu
Ôi Pha Luông – Mường Lát sương mù
“Sông Mã gầm lên khúc độc hành”
Tây Tiến binh đoàn hành quân hiểm nguy
Luôn quyết tâm vì Tổ quốc ra đi
Dẫu Hà thành đang tuổi thanh xuân
Dâng hiến máu xương hy sinh chẳng hề chi…
Vọng Cổ:
Câu 01: Nơi các anh đi là rừng thiêng nước độc. Giữa màn đêm sương giăng dầy đặc không nhìn rõ mặt nhau vẫn chung ý chí… kiên… cường.
Tây Bắc hoang vu hiểm trở núi rừng.
Đang đợi những chàng trai Hà thành trí thức, trả nợ tang bồng đất nước quê hương.
Hình ảnh người lính anh hùng lẫm liệt oai phong, bước hiên ngang “ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống”.
Một bức tượng đài bất tử ngàn năm, được dựng lên giữa thời chiến tranh khói lửa...
Câu 02: “Anh bạn dãi dầu không bước nữa - Gục lên súng mũ bỏ quên đời”.
“Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi”.
Bao gian khổ hiểm nguy phủ đầy người lính, đến giây phút cuối cùng súng vẫn cầm tay.
Nhẹ tựa lông hồng khi đón nhận hy sinh, “bỏ quên đời” vì giang sơn gấm vóc.
“Rải rác biên cương mồ viễn xứ - Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh”…
Ngâm Thơ:
“Tây Tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi”.
Vọng Cổ:
Câu 05: Xin thắp nén tâm hương gửi những anh hùng ngã xuống. Dẫu “áo bào thay chiếu anh về đất” nhưng còn mãi vọng vang khúc hát… quân… hành.
“Mồ viễn xứ” biên cương hồn chẳng quay về.
Để mãi “mắt trừng gửi mộng qua biên giới - Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm”.
Niềm nhớ thương dâng trào hướng về đất Thủ đô, tựa cha ông “từ thuở mang gươm đi cứu nước”.
Tây Tiến binh đoàn cận kề làn ranh sinh tử, vẫn khí phách hiên ngang ngạo nghễ oai hùng...
Lý Cái Mơn:
Vì non sông thề không lui bước
Chiến đấu hy sinh quên đời xương máu thanh xuân
Sáng lung linh người chiến sỹ kiên trung anh hùng
“Sông Mã gầm lên khúc độc hành” dội vang
Người đi “chẳng tiếc đời xanh”
Để sơn hà thắm tươi muôn thuở ngàn năm…
Câu 06: Các anh đã hy sinh để cho hồi sinh Đất nước, như ngọc sáng lung linh nhuộm máu đỏ tim lòng.
Ngâm Thơ:
Ra đi không hẹn ngày về
Non sông khói lửa lời thề nặng mang
Đoàn binh Tây Tiến hiên ngang
Máu màu đỏ thắm viết trang sử vàng./.
Long Xuyên, ngày 13 tháng 01 năm 2015.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)