TIẾNG HÒ BẠC LIÊU
Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ:
Đông về se lạnh thành đô
Nhớ sao tiếng hát câu hò Bạc Liêu
Đờn ca vọng cổ vang chiều
Nước in bóng nhớ người yêu quê nhà…
Lý Con Sáo:
Ôi Phước Long nỗi nhớ dày vò trong tim
Hẹn ngày về nay đã bao năm
Để thăm em bến nước đêm thề
Cho thôi ray rứt trong lòng
Được ngắm nhìn em tà áo trắng
Mà đớn đau lòng thờ thẫn hơn thêm
Biết bao giờ mới về lại Bạc Liêu
Người yêu ơi xin đừng trách hờn anh…
Vọng Cổ:
Câu 01: Nỗi nhớ thành đô xin gởi về Bạc Liêu qua bài ca vọng cổ. Tiếng hò ngân nga giữa Cần Thơ se lạnh đâu làm kẻ tha hương phai mờ kỷ niệm nơi Phước Long xưa hai mùa mưa nắng anh bước chân đi nghe trĩu nặng... tâm... hồn.
Buốt nhói tâm can tê tái lạnh lùng.
Dòng nước nghiêng soi bóng hình em gái nhỏ, giọt lệ tuôn tràn giữa lúc tiễn đưa.
Phước Long buồn nước mắt đọng trên mi, cho người đi quyến luyến ngậm ngùi.
Bài vọng cổ buồn chất chứa tâm tư, nhờ gió chở về em tặng ngàn thương nhớ…
Câu 02: Ngày ra đi tà áo dài buồn thương nức nở, nhuộm bao nỗi ưu tư mặn đắng trong lòng.
Cầm chặt tay nhau hẹn ước ngày về.
Con đò nhỏ đã mấy lần đưa rước, cũng chòng chành tiễn bước xót đau.
Ánh trăng buồn soi mặt nước Phước Long, pha bóng hình em vạn nỗi buồn xứ sở.
Tiếng hò Bạc Liêu ngân vang qua bài ca vọng cổ, nơi xứ lạ quê người mà cứ ngỡ gần em…
Nói Lối:
Chắc nơi xưa mỗi chiều em ngống đợi
Cho nỗi buồn thêm chồng chất tháng năm
Anh mơ về người con gái Phước Long
Giữa đêm đông để lòng thôi se lạnh…
Vọng Cổ:
Câu 05: Biết phải làm sao cho nguôi nỗi niềm nhung nhớ. Vườn nhãn đong đưa cầu ao trước ngõ tiếng gió lung lay hai mùa nước đổi mặn ngọt nhuần sâu hằn trong giấc ngủ… đêm… buồn.
Nhớ da diết quê hương chờ đợi bao ngày.
Nhớ chiếc cầu tre bắc qua bờ kênh nhỏ, em bước ngập ngừng anh dìu dắt lối qua.
Con đò giờ chắc già cõi bên sông, có lãng quên không chở mối tình năm cũ.
Để đêm đêm anh chập chờn trong giấc ngủ, thổn thức suy tư bao thương nhớ đong đầy…
Câu 06: Lời ca buồn xin hát gửi Phước Long, em nghe chăng để lòng thôi thổn thức.
Mùa xuân này anh về thăm người em gái nhỏ, bôi xóa tháng ngày chờ đợi ngống trông.
Con đò tình xưa tha thiết có nhau, chờ nếm lại vị đậm đà hai mùa nước đổi.
Anh sẽ nói má ba đem cau trầu cưới hỏi, trên chuyến xe hoa rực rỡ đón em về.
Ngâm thơ:
Bài ca vọng cổ năm nào
Gửi về nơi ấy ngọt ngào tặng em
Bạc Liêu muôn thuở trong tim
Mối tình chung thủy ngàn đêm đợi chờ…
Phước Long, ngày 31 tháng 8 năm 2003.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)