XIN GỬI LẠI NGƯỜI TÌNH
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối:
Em gửi lại lá thư tình ngày cũ
Hẹn ước ban đầu nét chữ yêu thương
Giọt lệ lòng muôn kiếp còn vương
Vướng trên nỗi nhớ suốt đời không phai nhạt…
Vọng Cổ:
Câu 01: Xin trả lại cho anh mối tình đầu cao đẹp. Như còn giữ mãi nơi đây hình bóng của… năm… nào.
Gửi luôn chồng thư nhào nát cuộc tình.
Và chiếc khăn tay thấm đầy nước mắt, có thêu dòng chữ chung tình tha thiết trăm năm.
Để giữ lại bóng hình năm cũ của anh, còn vướng lại nơi tim muôn thuở đau buồn.
Của tấm lòng người con gái quê hương, vẫn nặng mang tình sắt son chung thủy…
Câu 02: Dẫu có sang ngang theo chồng về nơi xứ lạ, nhưng mãi giữ nơi tim tha thiết mối tình.
Để tặng anh làm hành trang trên vạn nẻo đường đời.
Em chấp nhận mình là người phụ bạc, mong ai đó hãy oán hờn trách móc nữa đi.
Trên lối về của buổi từ ly, mà cứ ngỡ con đường khói hương nghi ngút.
Xin thắp nén nhang tiễn mối tình đã chết, để trở về sống với địa ngục trần gian…
Ngâm Thơ:
Mẹ cha ép gã con khờ
Về nơi xứ lạ bến bờ lạc neo…
Trường Tương Tư (Lớp chót):
Nên đã giết chết cuộc tình… xưa
Mà ta vun đấp
Ngày tháng ngọt ngào, em đâu dễ lãng quên
Cho đến hôm nay, vỡ tan cay đắng
Ôi một cuộc tình, sao nặng trái ngang
Em chấp nhận nỗi đớn đau (--)
Chỉ xin một lần (+) anh tha thứ cho em
Rồi mãi (--) khổ muôn đời (--)
Như giấc mộng dài, hành hạ xác thân
Em sống với người không thương (--)
Anh có biết đâu, nỗi khổ cứ dập dồn…
Vọng Cổ:
Câu 05: Rồi mỗi chiều tàn nơi phương trời xứ lạ. Em cô đơn âm thầm như cánh chim lạ mòn mỏi nhớ thương chờ đợi bóng… vô… hình.
Dù biết sẽ không gặp lại bao giờ.
Nhưng biết gửi ai câu thề còn sót lại, khi đang giữ bên lòng trăn trở buồn đau.
Nhìn con khờ trong giấc ngủ đêm đêm, tự thấy mình sao tầm thường người mẹ.
Chồng chuộng chiều thương yêu tha thiết, mà em lại vô tâm lạnh nhạt hững hờ…
Câu 06: Chỉ mong rằng năm tháng sẽ phai phôi, đừng vướng nữa đêm chập chờn lạnh lẽo.
Cánh hoa xưa đâu bị dập vùi khô héo, sao lại cõi cằn không tỏa nữa ngát hương.
Lần trở về thăm lại miền quê, mới hay anh giờ đang bôn ba nơi viễn xứ.
Lời nghẹn ngào trong từng trang nhật ký, ghi hết nỗi đau chưa sao cứ mãi thắt lòng.
Ngâm thơ:
Đêm nay giọt lệ tuôn tràn
Gửi người năm ấy muôn vàn nhớ thương
Suốt đời chẳng hết vấn vương
Mối tình còn thức đêm trường trăm năm./.
Vũng Liêm, ngày 20 tháng 9 năm 2005.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)