CHIỀU CÔNG VIÊN
Đặng Thanh Huyền
Hò...
Nam: Hò ơ... Chiều Vĩnh Long nghe lòng thương nhớ
Công viên lộng gió hoa nở hương sầu
Sông Tiền nước chảy về đâu
Chở dùm thương nhớ...hò ơ...
Chở dùm thương nhớ đến người tôi yêu...
***
Nữ: Hò ơ.. Thương nhớ về ai mà lòng đau như cắt
Anh ở đâu sao bỏ mặc em buồn
Biết rằng hai đứa còn thương
Vì yêu mới giận...hò ơ...
Vì yêu mới giận mới hờn mới trông…
Vọng Cổ:
Câu 01: Nam: Rồi cứ mỗi lần nhớ về em anh lại tìm ra bên bờ sông Tiền nơi công viên chiều lộng gió. Ngắm dòng nước trôi xuôi, ngắm cành hoa đua nở để gửi niềm thương vào trận gió u…hoài.
Sóng nước buồn tênh chở nặng nỗi mong chờ.
Anh đợi ai mà lòng sầu cô quạnh, đứng thẫn thờ rồi ngơ ngẩn nhìn quanh.
Em ở nơi nào trong cõi nhớ miên man, cho trái tim côi tê tái bàng hoàng.
Anh vội vàng ngắt cánh phong lan, tên một loài hoa dịu dàng em thích…
Câu 02:
Nữ: Ai cũng như ai cứ mỗi chiều thương nhớ, lại ra bờ sông trông ngống đợi chờ.
Anh ở nơi đâu sao sương gió mịt mờ.
Em ngồi bên bờ sông rồi nhìn ra xa khuất, từng dòng nước xuôi về nơi phương ấy không anh.
Muốn gửi hồn mình vào trận gió chiều xuân, cho vơi lạnh nơi nỗi lòng băng giá.
Ta ở gần nhau mà sao xa xôi quá, chung dòng nước sông Tiền nhưng ngăn cách muôn phương…
Nói Lối:
Nam: Ta vẫn biết tình yêu còn tha thiết
Bởi giận hờn nên cách biệt ngăn đôi
Em đau buồn anh lặng lẽ đơn côi
Muốn gặp nhau mà lòng còn e ngại…
Vọng Cổ:
Câu 05: Nữ: Anh nói yêu em thiết tha vô bờ không có gì sánh nổi. Thế mà tại sao mỗi lần ta giận dỗi ai lại vô tâm chẳng nói đôi…lời.
Nam: Không hiểu do đâu mình hờ hững vô tình.
Nữ: Anh không hiểu hay giả vờ không hiểu, để người ta buồn hờn dỗi suốt bao đêm.
Nam: Anh đâu vô tình cũng chẳng cố ý hờn ghen, mà tại em đã nói lời ngăn cấm.
Nữ: Em bảo không yêu nghĩa là yêu anh lắm, sao không chịu hiểu cho em mà còn lại nở trách hờn…
Câu 06: Nam: Anh đã hiểu rồi thôi đừng giận nữa nghe em, cho trái tim yêu thôi mong chờ mòn mỏi.
Nữ: Em đã yêu anh nên giả vờ hờn dỗi, cho nỗi thương thầm cứ mãi tiếng nói bâng quơ.
Nam: Anh nghe rộn ràng rung động tâm can, cầm nhánh phong lan anh xin tặng người yêu dấu.
Nữ: Ôi nhành hoa thơm mùi thương nhớ, em ngỡ tình ta đang lạc giữa chốn tiên bồng…
Em vội tựa vào vai anh nghe nồng nàn hơi ấm, em đã đợi chờ mòn mỏi mấy mùa trăng.
Xuân chiều bên ghế công viên
Mơ ngày hai đứa nên duyên vợ chồng…
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)