DỊU DÀNG TÊN EM THẢO NGUYÊN
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Đêm Cần Thơ anh cần thơ với nhạc
Để bên nàng ta ngồi hát giao duyên
Em Tây Đô nét đằm thắm dịu hiền
Tên Thảo Nguyên mãi trong miền thương nhớ.
Lý Bông Dừa
Muôn ngàn dòng nhớ trên sông đầy
Về đâu sông hỡi cho ta nhắn lời yêu thương
Người ơi cùng hát câu tương phùng
Muôn thuở chung tình mình mong mình bên nhau
Chờ ai lòng xuyến xao tròn đêm
Dòng xe phố thêm đông người, anh biết tìm em đâu?
Vọng Cổ
Thảo Nguyên ơi anh muốn đưa em về vùng thảo nguyên xanh thẳm. Nơi chỉ có cỏ hoa cùng đôi ta với nhạc, dệt mộng thần tiên qua câu hát lý… chung... tình.
Câu 1. Tạm lánh chốn phồn hoa hưởng giây phút yên bình. Trên thảo nguyên anh ngắm nhìn Thảo Nguyên say đắm, ngỡ kim đồng hồ quay chậm... ngừng quay. Để môi mềm chạm... tay xiết chặt vòng tay, cho đôi tim sưởi ấm đến vạn ngày. Giận nước Ninh Kiều hay hờn ngọn gió lay, mà ôm khối tương tư anh tiếc hoài mơ ước.
Ngâm Dặm
Em là con gái Tây Đô
Trắng như hạt gạo Cần Thơ ngọt lành
Tựa dòng sông Hậu trong xanh
Một lần anh đến chẳng đành lòng đi.
Câu 2. Còn nhớ không em buổi đầu tiên mình hạnh ngộ, mắt trong mắt nhau anh thổ lộ thương chìu.
Dưới ánh đèn đêm ta dạo bến Ninh Kiều. Nghe trên sông dặt dìu câu vọng cổ, anh mượn tiếng đờn hát lời nhớ lời thương: yêu quá miệt vườn, yêu tài tử cải lương, yêu lắm quê hương có dòng nước trong gạo trắng. Yêu cả tên em miền thảo nguyên đầy nắng, sưởi ấm mối tình thầm lặng giấu trong tim.
Lý Mỹ Hưng
Chờ em nghe lòng nhói đau khôn cùng
Vần thơ cũng buồn dâng, vơi đầy nhớ thương trong hồn
Còn đây dòng sông đêm vắng, vắng lời Thảo Nguyên
Ôm lấy cô đơn, tình em nước xa ngàn khơi
Bóng xưa đâu rồi, mong đợi càng thêm tê tái
Thức bao canh dài, thương lại tháng ngày bên nhau.
Vọng Cổ
Đêm Cần Thơ anh thẫn thờ vẽ ước mơ của gã khờ lên trang giấy. Nét mực cô đơn màu buồn thương em có thấy trọn vẹn dòng thơ chỉ ghi mỗi… tên… nàng.
Câu 5. Anh ghì xiết mân mê trong tận cõi mơ màng. Tên em Thảo Nguyên dịu dàng đằm thắm, dỗ giấc an lành cho say đắm lòng anh. Lấy thương sầu nhung nhớ dưỡng hồn tim, lấy lạnh nhạt của em nuôi cuộc tình đơn phương vô vọng. Lấy nỗi cô đơn từng đêm chiếc bóng, dệt thắm giấc mơ hoa mộng âm thầm.
Câu 6. Bến Ninh Kiều dòng nước mắt ai rơi, cho mặn bờ môi mặn cả khung trời thương nhớ. Đây chuyến thuyền tình luôn thủy chung khẳm chở, sao em nỡ đành để anh gối chiếc chăn đơn. Ngọn lửa yêu thương đang bùng cháy ở trong tim, nơi mạch suối yêu đương, nơi mạch nguồn hơi ấm. Em ở gần bên mà anh ngỡ xa ngàn vạn dặm, lê bước cô đơn anh thầm lặng đi tìm.
Sương rơi ướt chạm môi mềm
Thảo Nguyên thương nhớ đắm chìm si mê
Trắng đêm uống cạn não nề
Mong giây phút được cận kề bên em./.
__________________________________
Long Xuyên, ngày 09 tháng 6 năm 2016.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)