KHI CON LÀM MẸ
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối:
Khi mái tóc pha sương đà điểm bạc
Ngồi những chiều lặng lẽ ngống chờ con
Mới ngậm ngùi thương xót mẹ ngày xưa
Mỗi bữa cơm vẫn thường hay tựa cửa…
Lý Con Sáo:
Đợi chờ con, ánh mắt mẹ dõi nhìn xa xăm
Giọt lệ lòng tràn tuôn
Bên mâm cơm hiu hắt nỗi buồn
Con đâu hay mẹ khóc đêm trường
Ngống con khờ còn đang vui chốn nao
Nhớ thuở xưa thêm xa xót sầu đau
Thương mẹ già đang ngày đêm tủi thân
Tựa cửa mong cháu con về thăm…
Vọng Cổ:
Câu 01: Người xưa thường nói “ nuôi con mới biết lòng cha mẹ ”. Vậy mà phải đợi đến khi tóc xanh đà điểm bạc con mới nhận ra tình yêu thương vô bến vô… bờ…
Mong mẹ thứ tha cho đứa con bất hiếu dại khờ…
Dẫu biết ơn sinh thành dưỡng dục, trên cõi đời không gì có thể sánh so.
Nhưng hơn nửa đời mẹ khổ nhọc chăm lo, vạn giọt lệ rơi mà con nào hay biết...
Mẹ thường ngồi tựa cửa chờ cơm, vắng bóng con về mắt quầng thâm khắc khoải...
Câu 02: Khi lớn khôn thành danh rực rỡ, có tổ ấm riêng tư con chẳng muốn quay về.
Nơi cắt rốn chôn nhau có người mẹ quê nghèo.
Chắc vẫn như xưa mỗi chiều mẹ ngồi tựa cửa, đợi con về dù biết con chẳng về đâu.
Nhìn đăm đăm chiếc ống ngoáy trầu, tay mẹ run run như muốn níu cầm nỗi nhớ.
Của cháu con nơi đô thành còn sót lại, thỉnh thoảng ghé về rồi vội vã bước chân đi…
Ngâm Thơ:
Con làm mẹ vẫn là con của mẹ
Như thuở nào giống mẹ đợi chờ cơm
Cũng mỗi chiều ngồi đây buồn tựa cửa
Mắt xa xăm giọt lệ chảy pha dòng…
Trăng Thu Dạ Khúc:
Nhớ quê hương mẹ hiền chờ con bao tháng năm
Thiết tha ngọt ngào, cảm xúc dâng trào
Lòng con xa xót thương đau
Thêm mong bên cạnh mẹ hiền ngày xưa nơi chốn quê…
Vọng Cổ:
Câu 05: Con đã biết được nỗi cô đơn khi ngồi ngống trông con trẻ. Và càng thấm thía hơn về tấm lòng cao cả của người mẹ kính yêu bao tháng năm luôn mòn mỏi đợi con… về…
Thèm lắm lời mẹ yêu thương ngào ngọt năm nào…
“ Cơm nước mẹ đã dọn xong rồi để sẵn, chờ con về để con với mẹ cùng ăn ”.
Mẹ nở nụ cười mặc trời đã rất khuya, chờ con ra ngồi bên mâm cơm cùng mẹ.
Nhưng chén cơm giọt lệ chan thêm lần nữa, khi con chẳng ăn món thuộc quen nguội lạnh mẹ chờ…
Câu 06: Đứa con bất hiếu thuở nào nay mới kịp lớn khôn, như chợt tỉnh cơn mê muốn quay về bên cạnh mẹ.
Con sợ khi mẹ qua đời nấm mồ xanh cỏ, nỗi ân hận muộn màng biết chôn giấu chốn nao.
Hiếu đấng sinh thành đừng đợi đến lúc giàu sang, mà thuở hàn vi hãy hết lòng phụng dưỡng.
Bởi mẹ cha đâu chờ con đền đáp lại, mong con hạnh phúc an vui đã mãn nguyện rồi.
Con đã quay về thăm mẹ… mẹ ơi, vẫn tay run run bên chiếc ống ngoáy trầu mẹ đợi.
Hơn nửa đời người ngỡ tình thương xa dịu vợi, nhưng bên cạnh mẹ hiền hạnh phúc vẫn vẹn nguyên./.
Long Xuyên, ngày 04 tháng 02 năm 2015.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)