NỖI NHỚ VALENTINE
Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ:
Còn đọng môi mềm một nụ hôn
Anh đi gửi lại chốn tâm hồn
Mênh mông nỗi nhớ ngàn đau đớn
Để tình xưa mãi chẳng lớn khôn…
Thơ Vân Tiên:
Buồn đau cứ đến dập dồn
Đêm nay gió lạnh bồn chồn trong tim
Ngắm nhìn lặng lẽ ngoài hiên
Ngỡ ai đứng đợi tình em thuở nào
Gió buồn chợt thổi lao xao
Chở muôn nỗi nhớ ngọt ngào ngày xưa
Lệ lòng ướt đẫm như mưa
Chỉ còn sót lại tình thừa lẻ loi…
Vọng Cổ:
Câu 01: Nỗi nhớ ngày Va-len-tin năm trước, đã làm đẫm ướt tim côi sau ngày tháng… khô… cằn…
Dẫu muốn lãng quên nhưng cứ mãi dâng đầy…
Để mỗi khi vui, buồn, cô đơn, cười, khóc; nỗi nhớ lại chập chờn không giờ phút nguôi ngoai.
Em tự dặn lòng để người hạnh phúc bình yên, sợ nỗi nhớ trong tim có thể làm anh vướng bận…
Tình yêu bắt đầu bằng mơ mộng thần tiên, kết thúc đớn đau trong ngập tràn nước mắt…
Câu 02: Thơ Vân Tiên:
Ngày vui bao cặp tình nhân
Bên nhau âu yếm ân cần sẻ chia
Thẫn thờ rảo bước đêm khuya
Cô đơn thầm nhớ nửa kia phương nào…
Trái tim côi như ai xước ai cào…
Khi ngồi đây bên hàng ghế đá, tâm sự với khoảng trống mơ hồ mà ngỡ với anh.
Dương trần nhuộm bạc trái tim
Mỏi mòn muôn dặm kiếm tìm hương xưa
Cuộc tình tan vỡ hay chưa, để em vá lại tình thừa làm lẽ sống ngày sau…
Nói Lối:
Còn nhớ mãi mùa Va-len-tin năm trước
Cũng nơi này ta trao gửi yêu thương
Lệ lan tràn cứ ngỡ vạn giọt sương
Chảy qua tim nghe lạnh lùng buốt nhói…
Ngâm Thơ:
Công viên nay vắng một người
Đời em nay vắng những lời yêu thương
Trái tim muôn thuở hoàng hôn
Chim chiều lẻ bạn nỗi buồn riêng mang
Ngập ngừng chân bước lang thang
Thẩn thơ trước gió mơ màng ngày nao
Mối tình xưa đã nghiêng chao
Để em nỗi nhớ cồn cào khôn nguôi…
Vọng Cổ:
Câu 05: Bỗng vạn vật xung quanh như đắm chìm vào trong tĩnh lặng, chỉ còn riêng em với chiếc bóng… không… hồn…
Nếm hương vị chua cay chát đắng cuộc tình…
Xưa ta đã từng là cặp tình nhân hạnh phúc, mà nay chỉ còn những kỉ niệm xót xa.
Mối tình kết trái đơm hoa
Cánh đồng khô héo bỗng nhòa sắc hương
Ngậm ngùi vương vấn tiếc thương
Anh đi bỏ lại muôn phương nẻo tình…
Câu 06: Em như cơn gió lạc loài chở vạn cô đơn, đã chạm va bao cặp tình nhân hạnh phúc.
Cho nỗi nhớ va-len-tin ngọt ngào năm trước, chợt ùa về muôn vạn nỗi ngổn ngang.
Đau buồn một kiếp hồng nhan
Chung tình son sắt lỡ làng nợ duyên
Lặng nhìn ghế đá công viên
Bóng em… em ngỡ người thương bên mình.
Để tự dối lòng cũng được yêu thương chiều chuộng, sánh bước bên đời hạnh phúc chung đôi.
Đêm buồn nỗi nhớ khôn nguôi
Tim côi lạc lõng chơi vơi giữa dòng…
Long Xuyên, ngày 10 tháng 02 năm 2015.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)