SÔNG MĂNG NẶNG CHỞ ƠN TÌNH
Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ
Sông Măng, Chánh Hiệp - Tam Bình
Đậm in nỗi nhớ ơn tình nặng sâu.
Lý Cái Mơn
Ơi dòng sông về đâu con nước
Vẫn mãi xanh trong Tam Bình nhớ thương ngàn năm
Con sóng xô từng ký ức hôm nao tràn về
Bình minh lên sáng ngời quê hương
Nhớ công ơn người gieo
Đất anh hùng Vĩnh Long tươi đẹp ngàn năm.
Vọng Cổ
Con xuồng nhỏ vẫn sang sông mỗi ngày hai lượt, để nuôi lớn giấc mơ người con xứ sở… Tam... Bình.
Câu 1. Đói lạnh mồ côi cha, mẹ phải hôm sớm tảo tần.
Chị vì thương em nên sớm rời trường lớp,
Phụ giúp đỡ đần để cùng mẹ chăm lo.
Gửi nỗi lòng theo dòng chảy sông Măng,
Cho nước chở ước mơ hoài bão lớn trong đời.
Người trò nghèo của vùng đất học Vĩnh Long,
Luôn nặng lòng vì quê hương xứ sở.
Câu 2. Vốn sẵn tính thông minh chuyên cần chăm chỉ, Phạm Quang Lễ được sự tin yêu của bè bạn cô thầy.
Đã hình thành nên nhân cách Trần Đại Nghĩa sau này.
Đó là sự kết tinh từ làng quê nghèo Chánh Hiệp,
Và vùng đất “Chín Rồng ” nhân kiệt địa linh.
Với tinh thần yêu nước sục sôi,
Ông đã hun đúc hoài bão về cuộc chiến tranh vệ quốc.
Chế tạo vũ khí chống kẻ thù xâm lược,
Đặt nền móng ngành công nghiệp quốc phòng phát triển vẻ vang.
Nói Lối
Bỏ lại ánh hào quang nơi trời Âu hoa lệ
Ông trở về làm người cộng sản trung kiên
Để chống quân thù là đế quốc thực dân
Bằng sự tận tụy say mê chế tạo ngày đêm vũ khí.
Vọng Cổ
Khi cuộc kháng chiến chống thực dân đang ở thế “ngàn cân treo sợi tóc”. Thì lời dạy của Bác về Chủ nghĩa Mác – Lênin đã đánh thức bao trái tim yêu nước… quay... về.
Câu 5. Phụng sự Tổ quốc thân yêu đánh đuổi quân thù.
Trên chuyến tàu trở về quê hương cùng Bác,
Ông thề một lòng vì Đất nước sắt son.
Nghiên cứu cho ra đời vũ khí phục vụ chiến tranh,
Làm khiếp sợ kinh hoàng bọn thực dân xâm lược.
Việt Bắc – Thu Đông đều giành thắng lợi,
Đánh đuổi lũ xâm lăng giành độc lập nước non nhà.
Câu 6. Nước sông Măng vẫn dòng chảy xanh trong,
Đất Tam Bình mãi tự hào về người con ưu tú.
Nhớ về ông ta nhớ đến một hoài bão lớn,
Và tình yêu nước nồng nàn vô hạn bao la.
Cả cuộc đời sống trọn cho những khát khao,
Đem hết tâm sức mình dành riêng Tổ quốc.
Trần Đại Nghĩa muôn đời là một vì sao sáng,
Soi rọi mãi quê hương Chánh Hiệp – Tam Bình.
Một vị tướng đã đi vào lòng dân tộc,
Sống mãi trong tim đồng bào hình ảnh thanh cao.
Ôi một viện sỹ - giáo sư tài năng đức độ,
Nghĩ về ông ta càng thấy sáng trong tâm hồn./.
Long Xuyên, ngày 26 tháng 01 năm 2015.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)