DÒNG SÔNG MĂNG QUÊ MẸ
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Con thả hồn theo sóng nước sông Măng
Đêm không trăng vay ánh đèn đom đóm
Nhờ rặng bần ngăn che dòng sương sớm
Mở lối về ngồi ngắm tuổi thơ…
Vào Nam Ai
… xưa.
Từng nhịp võng đưa (+) nghe xào xạc tàu dừa
Cơn gió lùa mát giấc mơ trưa (--)
Nắng lưa thưa len lỏi nghịch đùa (+)
Khẽ chạm vào ánh mắt hồn nhiên
Thấy mẹ hiền, một kiếp truân chuyên
Đời lắm nỗi ưu phiền (--)
Năm tháng dài triền miên (+)
Dòng sông tuổi thơ chở khẳm ơn tình
Vai nặng oằn (+) mẹ trọn niềm tin
Tương lai xán lạn con mình
Sẽ tỏa rạng (+) bình minh
Sóng nước sông quê tràn tuôn đêm Chánh Hội
Hay lệ rơi (+) đẫm ướt tim lòng
Tuổi thơ xưa thấp thoáng bềnh bồng
Chảy ngược dòng sông Măng (+).
Vọng Cổ
Trên lối cũ thân quen ngày xưa lấm phèn lầy lội. Con vội bước nhanh mở bức màn đêm tối, về lại nơi xưa thăm Chánh Hội… quê… mình.
Câu 1. Thương dòng sông Măng nặng chở ơn tình.
Như mẹ một đời chắt chiu dành dụm,
Từng lo lắng thương chiều nuôi lớn khôn con.
Xưa ngọn dừa còn tươi tốt xanh non,
Nay lủng lẳng treo tàu lá héo cỗi cằn.
Vầng trán mẹ hiền chẳng biết nói năng,
Chỉ viết nhọc nhằn bằng nếp nhăn năm tháng.
Nói Dặm
Rặng bần thăm thẳm ven sông
Bao chiều len lén theo dòng nước trôi
Bơi xuồng hái trái bẻ đôi
Nửa dành cho mẹ nửa ngồi con ăn.
Câu 2. Nhớ dòng sông quê tà dương về ráng đỏ, dưới đáy nước lung linh in dáng nhỏ con khờ.
Trèo hái bần chua để mẹ ngóng chờ.
Nụ cười con nắng chiều soi lóng lánh,
Để lo lắng mẹ hiền quyện tím lục bình trôi.
Nằm cúi trên giường con sợ lắm đòn roi,
Mẹ có đánh đâu mà cứ sụt sùi nức nở.
Mé sông Măng bụi quao chìm vì đất lở,
Riêng tình mẹ vun bồi muôn thuở cuộc đời con.
Lý Con Sáo
Ôi nhớ thương
Đêm ấy mẹ ngồi bên con
Suốt canh tàn nỉ non
Con ơi con mai xuất giá theo chồng
Nhớ công dung ngôn hạnh vẹn toàn
Lời dạy hôm nào còn đây chứa chan
Luôn khắc ghi chẳng phút giây nào quên
Sắc tím bông bần rụng trôi mé sông
Con vớt lên để sưởi ấm tình thâm.
Hò
Hò… hớ… ơ…
Lạ thay cho cái bông bần
Búp xanh nhụy tím lại gần không thơm
Riêng mẹ già dù tóc bạc lưng khom
Mà hoa đời tỏa ngát… hò… hớ… ơ…
Mà hoa đời tỏa ngát nghĩa ơn… cao…
Vào Vọng Cổ
... dầy.
Câu 5. Nước sông Măng có khi cạn khi đầy.
Còn tình mẹ luôn tháng ngày lai láng,
Một mạch nguồn vô tận yêu thương.
Nơi ngỡ cỗi cằn mà ngào ngạt mùi hương,
Là giọt mồ hôi trên tấm lưng còng của mẹ.
Nhánh bần de chạm vào hồn con thật khẽ,
Cho nức nở đêm sương trôi lặng lẽ theo dòng.
Câu 6. Ánh dương hồng đùa giỡn nước sông Măng,
Quyện sắc tím bông bần nơi miền quê Chánh Hội.
Con nhón chân dòm qua hàng rào khẽ gọi,
Nghe tí tách lá dừa cháy vội lúc hừng đông.
Co ro bên bếp than hồng
Mẹ ngồi sưởi ấm lệ lòng tuôn rơi
Con về thăm mẹ mẹ ơi!
Sông trơ bờ bãi mà chẳng vơi thâm tình.
Cây dừa già cao tít tắp ven sông,
Treo lủng lẳng từng tàu khô héo.
Thương mẹ lưng còng bên ngôi nhà xiêu vẹo,
Chờ đợi con về cho thôi lạnh lẽo nước sông Măng./.
Long Xuyên, ngày 10 tháng 12 năm 2015.
___________________________________
(* Viết tặng chị Kim Hên - Quê xã Chánh Hội, huyện Măng Thít, tỉnh Vĩnh Long)
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)