HAI LẦN CÔ KHÓC VÌ EM
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Có bụi phấn nào hoài vương trên khóe mắt
Còn giọt lệ nào đọng mãi nơi tim
Đã hai lần cô khóc vì em
Ơn sâu nặng với tấm lòng cao cả.
Vọng Cổ
Dẫu thời gian có thể xóa bôi vĩnh hằng quá khứ. Nhưng làm sao xóa được hình ảnh ngày xưa trên khóe mắt cô từng bụi phấn... rơi… đầy.
Câu 1. Cô đã dạy cho em bài học lớn làm người.
Xưa tuổi học trò quá dại khờ nông nổi,
Chưa hiểu hết tấm lòng sâu nặng bao la.
Cô khác nào là người mẹ thứ hai,
Đã dìu dắt em qua bao giông bão cuộc đời.
Nhớ giọt lệ nào trên khóe mắt cô rơi,
Vẫn còn đậm in nơi tim lòng em ray rứt.
Nói Dặm
Chiều nay ai vẽ nỗi buồn
Để em hiểu được ngọn nguồn vì đâu
Nơi đây những buổi học đầu
Lời cô in đậm từng câu tạc lòng.
Câu 2. Cô là người đưa đò suốt một đời tâm huyết, đã viết tiếp ước mơ cho bao thế hệ nhân tài.
Em được qua sông thành danh rực rỡ trong đời.
Nay về thăm lại mái trường năm cũ,
Lòng chợt bồi hồi, giây phút ngẩn ngơ.
Thoáng trong hạ buồn em đứng chơ vơ,
Nghe ve kêu não nề, nhìn phượng rơi ngập lối.
Xào xạc lá bàng ngỡ lời ai khẽ gọi,
Mường tượng năm nào cô dò hỏi tin em.
Nói Lối
Mấy dịp về thăm lại mái trường xưa
Em được nghe bạn bè thường hay kể
Cô đã hai lần rưng rưng giọt lệ
Bởi thương đứa học trò lầm lỗi ngày xưa.
Vọng Cổ
Rồi cách đây mấy năm cô đã theo thầy trở ra ngoài Bắc. Để lại trường xưa hai lần bật khóc cho em về lại thăm nghe nghẹn đắng giữa... tim… lòng.
Câu 5. Cô ơi, em quỳ xuống đây xin tạ lỗi dại khờ.
Xưa tuổi hồn nhiên hay bị cô la rầy bắt phạt,
Em luôn nghĩ rằng tại cô ghét bỏ không thương.
Rồi do quá ngây khờ nên giận dỗi trách cô,
Em vội bỏ về đang giữa giờ cô lên lớp.
Đó là lần đầu tiên em đã làm cô bật khóc,
Giọt nước mắt yêu thương còn đọng mãi giữa tim lòng.
Câu 6. Sau khi ra trường em đã mấy bận về thăm,
Nhưng sợ cô còn giận nên chỉ âm thầm bẽn lẽn.
Những lá thư thấm từng lời nấc nghẹn,
Nửa vui mừng nửa ray rứt khôn nguôi.
Em bây giờ là người chiến sỹ hải quân,
Bảo vệ cõi bờ thiêng liêng biển đảo.
Màu mực luốc lem thêm lần cô bật khóc,
Thư gửi hồi âm thơm giọt nước mắt ơn tình.
Xin được gọi cô là mẹ hiền ngào ngọt thiêng liêng,
Để em thấu hiểu hết tấm lòng bao la vĩ đại.
Những cánh hoa xinh tươi muôn màu rực rỡ,
Là nhờ thân phượng già cằn cõi dưỡng nuôi./.
Long Xuyên, ngày 20 tháng 11 năm 2014.
________________________________
(*Viết tặng tất cả thầy cô giáo nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11)
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)