NHỚ TÂN HỒNG QUÊ NGOẠI
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Mai con về thăm nước lũ tràn đê
Tắm yêu thương khắp tư bề quê Ngoại
Trời Cần Thơ giăng giăng buồn tê tái
Vướng cõi lòng thấm chảy ướt tim…
Vào Nam Ai
… côi
Tháng năm trôi đứa cháu quên về
Đắp thâm tình sưởi ấm miền quê
Nhớ tuổi thơ bên Ngoại gần kề
Đêm Tân Hồng trăng vằng vặc ngủ mê
Suốt canh trường nức nở lê thê
Tiếng hát ru quyện lẫn não nề:
“Cha không về… nheo nhóc con thơ
Mẹ trơ vơ mòn mỏi mong chờ”
Thương cháu khờ trước ngọn gió lay
Ngoại dưỡng nuôi bồng ẵm tháng năm dài
Đến chai sần đôi tay
Buồn lắm Ngoại ơi ngày con vào Đại học
Mở chiếc khăn cũ kỹ ngả màu
Ngoại vội đưa… nước mắt con trào
Ôi đồng tiền gian lao.
Vọng Cổ
Tân Phước ơi có giữ tiếng ru hời của Ngoại. Xin trả cho ta tháng ngày thơ dại nồng ấm yêu thương còn sót lại… bên… lòng.
Câu 1. Hạnh phúc đời con oằn nặng tấm lưng còng.
Ngoại cõng ước mơ qua dòng nước lũ,
Giữa quê nghèo trời vần vũ vây quanh.
Vạn đêm trường trăng vằng vặc thâu canh,
Ngan ngát nghĩa nhân ru giấc an lành.
Cội cây già cằn cỗi dưỡng mầm xanh,
Đến héo khô cành trọn tình thương cao cả.
Ngâm Dặm
Cha đi biền biệt không về
Buồn đau giăng khắp tư bề quê hương
Nhà không còn chỗ tựa nương
Con về với Ngoại yêu thương nẩy mầm.
Câu 2. Tần tảo bao năm Ngoại khua mái dầm trên đỉnh lũ, chở giấc mơ con về ủ giữa Tân Hồng.
Nuôi dưỡng chồi non bằng cao cả tấm lòng.
Đời Ngoại nghèo cơm rau đồng muối mặn,
Áo bạc vai sờn nhuộm nắng hứng sương.
Như bông điên điển vàng bình dị của quê hương,
Dẫu mỏng manh mà can trường trước gió.
Mùa lũ đi qua ruộng phù sa lắng đỏ,
Thân Ngoại hao gầy thắp ngọn lửa đời con.
Ngâm Thơ
Thèm sao hương vị bữa cơm ngon
Cá linh bông súng… lúc Ngoại còn
Quê người xứ lạ ngàn đêm lạnh
Canh trường đối bóng chỉ mình con.
Vọng Cổ
Xưa trắng tóc lo toan đến xương mòn gối mỏi. Dành dụm yêu thương qua mấy mùa nước nổi, Ngoại vạch lối con đi đến danh toại… công… thành.
Câu 5. Vậy mà chữ công ơn con viết vẫn chưa rành.
Đã bao lần con muốn về thăm lại,
Đêm Tân Hồng nghe Ngoại hát ru.
Giọng bềnh bồng theo gió thổi vi vu:
“Ầu… ơ… gió mùa thu Ngoại ru con ngủ”.
Dệt ánh dương hồng xua mây đen vần vũ,
Lòng Ngoại mênh mông hơn mẫu tử thâm tình.
Lý Con Sáo
Con ước ao
Nơi ấy Ngoại chẳng còn gian lao
Nỗi ưu phiền qua mau
Quên lo toan vất vả năm nào
Để con thôi nức nở nghẹn ngào
Ray rứt khôn cùng lòng nhoi nhói đau
Biết gửi nhớ thương đến phương trời nao
Đời Ngoại nghèo… giàu nghĩa nhân xiết bao
Sáng lung linh muôn thuở vạn vì sao.
Về Vọng Cổ
Câu 6. Đất Tháp quê hương nặng sâu tình thương của Ngoại, dào dạt thiêng liêng mãi tuôn chảy trong lòng.
Mai con về tắm nỗi nhớ trên sông,
Khua mái dầm đục cánh đồng Tân Phước.
Thức lại đêm xưa thương chuyến đò mơ ước,
Ngoại chở một đời cho con được thành danh./.
_________________________________
Long Xuyên, ngày 14 tháng 4 năm 2016.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)