BÁNH ĐÚC CÓ XƯƠNG
Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ
Ầu ơ…
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời mẹ ghẻ… ầu… ơ…
Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng
Ngồi buồn vọc đục nước sông
Chiều ru văng vẳng não lòng ai…
Vào Nam Ai
…ơi!
Nhớ khôn nguôi lúc Mẹ qua đời
Tiếng ru hời chợt loang lổ tả tơi
Nước mắt rơi quyện đắng từng lời
Áng mây trời dầy phủ tuổi thơ
Bên bàn thờ lạnh lẽo trơ vơ
Trong cơn mơ con thấy mẹ về
Ngồi cận kề âu yếm mân mê
Thương nước sông quê Kênh Nhỏ dâng đầy
Chở tháng ngày yêu dấu về đây
Hai mươi năm vẫn nỗi nhớ này
Mãi đong đầy yêu thương
Nhớ giấc mơ xưa lòng con thêm nấc nghẹn
Cái Nước ơi Mẹ đã xa rồi
Dòng sông trôi bên lở bên bồi
Chảy ướt tràn mặn môi.
Vọng Cổ
Đông Thới chiều nay con đưa tay vọc đục dòng Kênh Nhỏ. Mượn nước sông quê tìm vạn thâm tình trong đó thuở Mẹ ngồi đây vò võ đợi… Ba… về.
Câu 1. Đáy nước lung linh in mái tóc thề.
Lóng lánh chờ trông nỗi niềm khắc khoải,
Trong sâu thẳm ánh nhìn miền xa ngái nhớ mong.
Sợ đường về mưa gió bão giông,
Thấm lạnh đôi vai oằn nặng của chồng.
Bên bếp than hồng cơm nấu vừa xong,
Tay bế tay bồng Mẹ ru giấc nồng con trẻ.
Ngâm Dặm
Cảnh nhà năm tháng gieo neo
Thân cò lặn lội quê nghèo nuôi con
Gian lao hôm sớm hao mòn
Đêm xưa bạo bệnh trăng tròn Mẹ xa.
Câu 2. Thương lắm đời Ba bên ngôi nhà vắng Mẹ, lặng lẽ bao năm nuôi con trẻ nên người.
Hốc hác xanh xao đổi lấy nụ cười.
Mùa nắng về con sông quê bãi bờ trơ nứt nẻ,
Ba quạnh quẽ bên đời lạnh lẽo những mùa mưa.
Rồi Mẹ về sưởi ấm lại bếp than xưa,
Dù các con vẫn chưa mở lòng đón Mẹ.
Cam chịu phận vai tiếng đời mẹ ghẻ,
Dưỡng dục con chồng bằng nhân ái bao dung.
Nói Lối
Nước sông quê đã tràn về dòng ngọt
Đời con khờ thôi vàng vọt xanh xao
Hai Mẹ hiền trên mảnh đất Cà Mau
Nghĩa cù lao suốt đời con gìn giữ.
Vọng Cổ
Mười tám tuổi con mất đi mái tóc thề người thiếu nữ, bởi di căn sau lần trải qua cơn bạo bệnh. Giấu giọt lệ rơi Mẹ nhìn con trìu mến, lòng cao cả thiêng liêng thơm ngát đến… vô… ngần.
Câu 5. Bao tiếng thị phi cay nghiệt đã vơi dần.
Con nhận ra mình rất cần có Mẹ,
Lo lắng thương chìu nhỏ nhẹ lời khuyên.
Hai tiếng “mẹ hiền” nơi góc tim riêng,
Con cất giấu từ ngày đầu tiên mất mẹ.
Ray rứt không yên một thời tuổi trẻ,
Nay xin kính dâng người “mẹ ghẻ” nhân từ.
Lý Con Sáo
Hai mươi năm
Muôn khó nhọc dần trôi qua
Một tấm lòng bao la
Mẹ cùng Ba vun vén gia đình
Thương các con vẹn mẫu tử thâm tình
Cái Nước quê mình dòng sông ngát trôi
Chở mênh mông lòng Mẹ trùng khơi
Tiếng ru hời ngày xưa tả tơi
Nay ngọt thơm êm ả lắm Mẹ hiền ơi!
Về Vọng Cổ
Câu 6. Đây bánh đúc có xương bởi muôn tình thương cao cả, của người Mẹ Cà Mau từng tấc dạ thơm lừng.
Xưa tiếng đời nói mẹ ghẻ… người dưng,
Nay con hiểu: Mẹ hơn cả núi rừng xanh thẳm.
Từ mảnh đất Phú Tân Mẹ về đây sưởi ấm,
Bằng một tấm lòng sâu đậm yêu thương./.
_________________________________
Long Xuyên, ngày 04 tháng 3 năm 2016.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)