XUÂN VỀ THÊM NHỚ LONG XUYÊN
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Đêm Sài Gòn… xe Mai Linh chuyển bánh
Tôi đứng nhìn… lòng chạnh nhớ quê hương
Thêm xuân này... nơi đất khách tha phương
Nhớ Long Xuyên đến cồn cào tê tái.
Vọng Cổ
Xe chẳng thấu lòng ai nên miệt mài đi… đi mãi. Đã bao chuyến ngược xuôi cứ bỏ quên người ở lại dõi mắt trông theo xa ngái… quê… nhà.
Câu 1. Ôi nhớ diết da Vàm Cống, An Hòa.
Những chuyến phà xuân ân tình chở khẳm,
Mong đợi một lần đưa rước kẻ về thăm.
Sông Hậu buồn lờ lững gió căm căm,
Nước nhớ thương ai mà thao thức suốt canh trường.
Bình Khánh, Mỹ Hòa chắc mai tỏa ngát hương,
Giữa khói bếp đêm sương có làm mẹ hiền cay khóe mắt.
Câu 2. Tiếng đờn ai rao phút giao thừa dìu dặt, mà nghe cõi lòng đau nghẹn nấc từng hồi.
Con sóng quê hương vỗ bên lở bên bồi.
Riêng sóng lòng tôi liên hồi khắc khoải,
Mong nhớ quê nhà tha thiết khôn nguôi.
Nhớ đèn Bốn Ngọn rạng ngời soi nụ cười tươi,
Nhớ cầu Hoàng Diệu, Duy Tân – nối đôi bờ thành phố.
Nhớ chợ Ô Môi ngập tràn muôn hoa nở,
Khi mỗi độ xuân về hớn hở đón mùa vui.
Lý Con Sáo
Long Xuyên ơi!
Nỗi nhớ ngập tràn trong tôi
Phút giao thừa đơn côi
Tôi với tôi làm bạn tâm tình
Chuyến xe đêm chẳng ngoảnh lại nhìn
Thương lắm quê mình dòng sông ngát xanh
Đất cù lao muôn cánh én vờn quanh
Thoại Ngọc Hầu – Nơi trường xưa nhớ ai
Bước chung đôi xuân đẹp lắm nhành mai.
Vọng Cổ:
Hồ Nguyễn Du, dù có đi đâu tôi vẫn vẹn lòng thương nhớ. Nhớ làn nước xanh trong in hàng cây cổ thụ, có đôi bóng lung linh sánh bước… vai… kề.
Câu 5. Lồng lộng gió xuân hoa tỏa ngát tư bề.
Ghế đá công viên Tình Nhân ai còn nhớ,
Giữa lúc giao thừa môi chạm bờ môi.
Mới đó mà đã đằng đẵng mấy xuân trôi,
Biết người xưa đêm nay có ngồi bên tượng đài Bông Lúa.
Hứng giọt sương khuya tưới lên mối tình héo úa,
Để hai nửa tim côi bớt giàn giụa thương sầu.
Câu 6. Đường trở về thăm lại quê hương,
Đâu xa lắm… mỗi ngày xe bao chuyến.
Sao lần lữa hoài như đợi người đưa tiễn,
Dù chẳng bao giờ có ai đó tiễn đưa.
Rồi thẫn thờ lủi thủi giữa canh khuya,
Mang nhớ thương về, mình sớt chia với mình thương nhớ.
Phà Ô Môi vẫn lại qua cù lao Ông Hổ,
Như tôi đã mấy xuân nặng nỗi nhớ quê nhà.
Tết này… vẫn đất khách phương xa,
Đành gửi nhớ Long Xuyên qua lời ca tiếng hát.
Tôi nổi trôi như cánh chim trời phiêu bạt,
Mong được một lần về thăm lại quê hương./.
___________________________________
Long Xuyên, ngày 23 tháng 01 năm 2016.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)